Thế Sơn & Jocie Nguyễn hát “Chúng Ta Phải là Một” giành lại Nhân Quyền 2015! - Dân Làm Báo

Thế Sơn & Jocie Nguyễn hát “Chúng Ta Phải là Một” giành lại Nhân Quyền 2015!


Nguyễn Thị Thanh Bình (Danlambao) - "Không-chọn-được-láng-giềng, cũng như xin lỗi “Ngài”, nhân dân Việt Nam dù biết rằng trong chọn lựa có đau khổ là cái chắc, vẫn không hề muốn chọn một lãnh đạo bù nhìn không chính danh, cũng như đời đời dân tộc này sẽ không bao giờ chịu cúi đầu trước ngoại bang xâm lăng, và làm thân nô lệ chư hầu theo nghĩa tước mất quyền tự quyết của nhân dân. Đành rằng chúng ta không có sự chọn lựa nơi chốn sinh ra, nhưng với Chiến Dịch Nhân Quyền 2015, chúng ta thề sẽ lấy lại quyền thiêng liêng kiêu hãnh làm người Việt Nam. Ký Thỉnh Nguyện Thư chỉ là bản dạo đầu, cho một bản giao hưởng của toàn dân để đi hát cùng thế giới khúc ca Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền."

*

Cách đây không lâu, trước cả tiếng hát ấm mạnh lên trời của danh ca Thế Sơn, chính Việt Dzũng & Lê Huy Phong cũng đã vẳng lên những tiếng nấc trầm thống, bằng âm thanh vỡ vụn cuồng nộ của những biểu cảm nghệ thuật: “Nhân Quyền của Việt Nam Tôi Đâu?”.


Nhưng có thể nói chưa bao giờ chúng ta bị rơi vào những khẩn thiết cấp bách như vậy, khi tình trạng chà đạp Nhân Quyền ở Việt Nam đã vượt quá mức tồi tệ của bạo lực côn-an-trị như năm nay. Máu của những nhà bất đồng chính kiến ôn nhu ôn hòa đã tuôn chảy, máu của dân oan dân oán, công nhân, ngư dân… cũng đã lai láng, nói chi đến dòng máu căm hờn Bạch Đằng Giang thôi rồi một HD981 đã cắm ngang ngược trên ngực thềm lục địa Việt Nam nào đã quên, và ôi thôi Biển Đông vẫn dậy sóng từng ngày, rồi thì nỗi ám ảnh khôn nguôi của 1000 năm Bắc Thuộc hiểm họa 2020 gần kề… Liệu còn có một bản nhạc, một trang viết nào có thể diễn đạt gói ghém đủ và thử hỏi phải chăng nhà cầm quyền này đang tìm đủ mọi cách để vớt vát, dằn mặt, răn đe một khi thứ quyền lực tham vọng đã đến hồi bị khiếp vía lung lay?

Bài ca “Chúng Ta Phải Là Một”, được G.S Nguyễn Ngọc Bích dịch là “We must be as one”, hoặc “We must stand as one”, hẳn nhiên được tác giả lấy cảm hứng từ chiến dịch Nhân Quyền 2015, We Are One là những báo hiệu thứ sức mạnh của “Toàn Dân ơi là Một!” Đặc biệt ngoài sự trình bày thể hiện rất có hồn và mạnh mẽ của Thế Sơn, chúng ta còn có phần phụ họa rất ấm lòng của một khuôn mặt tuổi trẻ hào khí nữ lưu Jocie Nguyễn. Dĩ nhiên, không thể không nhắc đến người nhạc sĩ rất “chịu” phổ thơ của kẻ hèn này, kể cả phần hòa âm cũng của một Quốc Toản chuyên nghiệp. Hy vọng chúng ta sẽ đón nhận tín hiệu của nhau, bạn nhé!


Còn nếu phải đợi chờ ông Ban Ki-moon, Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc ghé mắt vào, khuyên bảo giải quyết tranh chấp bằng đối thoại, hoặc đem luật quốc tế ra trình bày với bọn bành trướng luôn dở trò khiêu khích liệu ổn thỏa không? Ai cũng hiểu đây vốn là thái độ kiên quyết cảnh báo, tránh né hòa hoãn, nhất là một khi dân Việt mình vẫn chỉ cảm thấy an toàn trong một cách thế duy nhất gọi nôm na là đấu tranh tài tử văn nghệ, đấu tranh ôn hòa hoặc không đấu tranh gì cả vì mải trông mong ỷ lại vào người khác, và chẳng ai buồn trả giá hy sinh cho một đòi hỏi bức thiết tự do, hoặc phải nói là ích kỷ chỉ muốn lo liệu cho bản thân mình được “thoát hiểm”.

Coi như bạn sẽ “thoát hiểm”, và tôi cũng sẽ bắt chước bạn vẫn cứ bình thân như vại, chỉ biết cầu nguyện một phép lạ cho nước thôi mất, nhà thôi tan. Trong khi chúng ta thừa hiểu những thứ bùa hộ mệnh như đã thấy của WTO, và bây giờ là TPP cũng đã không thể lấy được vải thưa che mắt thánh, vì đừng hòng bọn họ vượt được sự hèn nhược tham quyền cố vị, muốn có cơ may thoát vòng lệ thuộc “hữu nghị viễn vông” của lũ quan thầy bá vương bá mộng.

Những bọn lãnh đạo thiếu trí năng và thiếu đức độ thương nước thương dân này vẫn chỉ được cái khôn lõi, do đó sự biến dạng đổi màu của mấy con tắc kè không thể coi là thứ chính sách mưu cầu miếng cơm manh áo cho người lao động và những công đoàn có được mọc lên cũng chẳng hứa hẹn một sự tôn trọng có thật nào trong thực tế.

Cuối tháng này TBT Nguyễn Phú Trọng chắc cũng sẽ được Tòa Bạch Ốc đón tiếp lịch sự, và món quà đáp lễ sự nghinh đón kỷ niệm 20 năm hủy bỏ cấm vận không biết có phải vẫn đòn phép thả 1 người bắt 11 người nữa chăng.

Dù sao thì xin “Ngài” yên tâm, vì sẽ có màn dàn chào của những “khúc ruột ngàn dặm” chưa quên, trừ phi nghe xong bản nhạc và theo dõi Chiến Dịch Nhân Quyền 2015 này, “Ngài” bỗng tỉnh giấc danh lợi phù du, theo người tiền nhiệm Nguyễn Minh Triết “canh thức Hòa Bình cùng Cu Ba” về vườn vui thú điền viên, để lại chính sự, thế sự cho giới trẻ cấp tiến và XHDS bỗng vươn vai Phù Đổng và có quốc tế ủng hộ lãnh nhận.

Du Hứa - Ngọc Giao - Thanh Bình

Lúc đó “Ngài” sẽ khỏi phải thanh minh thanh nga kiểu con nít… “già” phụng phịu: “Không ai chọn được láng giềng”, trong khi đường đường là kẻ nắm vận mệnh của một nhược tiểu nằm sát sườn ông hàng xóm khổng lồ xấu bụng, mà vẫn cưu mang dòng giống Lạc Hồng bất khuất của cha ông (dù đến đời này dưới trướng của “Ngài”, khi không yêu nước bỗng biến thành một tội đồ)

Không-chọn-được-láng-giềng, cũng như xin lỗi “Ngài”, nhân dân Việt Nam dù biết rằng trong chọn lựa có đau khổ là cái chắc, vẫn không hề muốn chọn một lãnh đạo bù nhìn không chính danh, cũng như đời đời dân tộc này sẽ không bao giờ chịu cúi đầu trước ngoại bang xâm lăng, và làm thân nô lệ chư hầu theo nghĩa tước mất quyền tự quyết của nhân dân. Đành rằng chúng ta không có sự chọn lựa nơi chốn sinh ra, nhưng với Chiến Dịch Nhân Quyền 2015, chúng ta thề sẽ lấy lại quyền thiêng liêng kiêu hãnh làm người Việt Nam. Ký Thỉnh Nguyện Thư chỉ là bản dạo đầu, cho một bản giao hưởng của toàn dân để đi hát cùng thế giới khúc ca Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền.


27/05/2015




Bình Luận

Thời Sự

Chuyên đề

 
http://danlambaovn.blogspot.com/search?max-results=50
Copyright © 2014 Dân Làm Báo